Khi viết ra mẩu truyện này, là khi tôi nhìn lại quãng đường mình đã đi, biết từng nào nước đôi mắt cho những cay đắng với cả hạnh phúc. …..

Bạn đang xem: Truyện tình cảm có thật

Tôi - sinh ra ở một vùng quê nghèo, gia đình tôi gần như là là nghèo tuyệt nhất xóm. Các bạn biết vì sao không ? vày tôi không có mẹ, nhưng mà cũng ko phải, là mẹ tôi không chịu được cảnh nghèo đói nên đã vứt 2 bà mẹ tôi, 1 đứa lên 5, 1 đứa lên 3 nhưng đi theo người bọn ông khác. Thế nên chị em tôi dịp nào cũng trở nên người đời

dè bỉu, xa lánh. Tía tôi chịu đựng mang giờ đồng hồ là con gà trống nuôi con, chứ ông khăng khăng không chịu đi bước nữa, ông sợ loại cảnh dì ghẻ bé chồng.Hàng ngày bố đạp xích lô đi khắp xóm, ai mướn gì tía cũng chở, phần nhiều hôm mưa gió ko đi được thì ông lại đi bưng vác thuê,rồi buôn đồng nát.Việc gì ông cũng làm, miễn sao nuôi được bà mẹ tôi, nhằm không đứa nào cần thất học. Ba tôi là vậy, quanh năm không có ngày nghỉ.

Anh - công tử công ty giàu, sinh ra và lớn lên sinh sống thành phố, phụ huynh anh đều sở hữu công ty riêng về marketing bất hễ sản, bên trên anh còn có một chị gái, chị ấy không kinh doanh theo nghiệp gia đình mà yên ổn phận trong địa điểm công chức đơn vị nước. Từ nhỏ bé anh vẫn sống vào nhung lụa, giàu có …..

Thế đấy, phần nhiều tưởng 2 người, 2 số trời khác nhau, 2 thực trạng khác nhau , như 2 mặt đường thẳng song ong không tồn tại điểm giảm ấy lại yêu thương nhau. …Đọc mang lại đây chắc các bạn đang tưởng tượng ra 1 mẩu chuyện ngôn tình về chàng hoàng tử cùng cô bé bỏng lọ lem, ừ thì chuyện của mình là ngôn tình thật, tuy thế là ngôn tình đầy nước mắt…..

Tôi vẫn ghi nhớ như in ngày hôm ấy, lần đầu tôi chạm mặt anh.

Ngày ấy xuất sắc nghiệp hoàn thành cấp 3, tía tôi đột nhiên mắc tình trạng bệnh thoái hóa, vì tía đã già , lại sức khỏe yếu nên hầu hết họ không thuê ba bốc vác tốt chạy mướn nữa, ông càng ngày yếu,mà gánh nặng học tập của 2 người con vẫn đặt lên trên vai,nên tôi ra quyết định xin tía nghỉ học tập để đi làm , lúc đấy ba tôi ngăn cản rất nhiều, bố ý muốn tôi học lên đh để trong tương lai đỡ khổ. đích thực với đứa con gái 18 tuổi đang đầy cầu mơ với hoài bão, tôi cũng muốn thi đh lắm chứ, được bước đi lên giảng con đường chẳng yêu cầu là ao ước của tôi kia sao, cơ mà còn bố, tôi tất yêu ích kỉ cơ mà nghĩ cho phiên bản thân mình được.Trong thâm trung ương tôi luôn nghĩ cho dù tôi gồm thất học, có khổ sở thế nào thì cũng không làm cho em tôi nên bỏ học.Tôi hứa hẹn với bố sẽ đi làm đến lúc nào có đủ kinh tế tài chính thì đã thi lại đại học.Mãi sau một tháng ngày ngỏ lời ấy ba tôi mới đồng ý, tôi thấy đêm nào cha cũng ra ngoài ngồi trâm ngâm hút thuốc, chắc chắn bố bi hùng và suy nghĩ nhiều lắm.

Tôi được một cô thuộc quê giới thiệu lên thành phố, trước đó cô ấy đang có tác dụng rửa chén bát và lau chùi trong 1 bên hàng, cũng có quen biết cùng với chủ nhà hàng quán ăn đó, đề xuất cô xin đến tôi được vào làm chân phục vụ.Ngày ấy họ trả mang đến tôi 2tr 1 tháng, bao nạp năng lượng 2 bữa, trừ giá cả thuê nhà, sinh sống thì hàng tháng tôi để bỏ ra được 1,5tr giữ hộ về . Tháng đầu tiên xa bố, xa em tôi khóc siêu nhiều, cứ ban ngày đi làm việc thì thôi, đêm về tới chống trọ tôi lại khóc, mon đầu mang lương việc trước tiên là tôi ra điện thoại cảm ứng thông minh công cộng hotline về cho bố, và download cho em 1 mẫu áo mới, tôi ghi nhớ đã từ lâu lắm nó ko được download áo mới rồi. Tháng thứ 2 tôi được chị nhà thưởng thêm cho 200 do tôi nhanh nhẹn, lại ân cần trong quá trình và một trong những phần cũng bởi vì chị nghe được thực trạng của tôi…. Số chi phí thưởng ấy tôi dựa vào 1 anh làm cho cùng trong nhà hàng mua cho một chiếc năng lượng điện thoại, tôi sợ thời gian trái gió trở trời, hoặc có việc gì ba lại ko liên lạc được cùng với tôi.

Chuyện cũng không có gì để nói, giả dụ như không có một ngày anh công ty của siêu thị về nước.Lúc ấy tôi đã làm cho ở quán ăn gần được một năm. Tôi chưa tính là cả nhà chủ vị trí tôi làm cho mở quán nhà hàng ăn uống Nhật Bản, chăm về món nạp năng lượng của người Nhật. Anh chị ấy còn có một nhà hàng mặt Nhật bạn dạng vừa phục vụ cho người Nhật, với vừa phục vụ cho những người Việt nữa. Anh ấy thống trị nhà hàng mặt Nhật, chị vợ vẫn thống trị nhà hàng bên này, nếu quá trình kinh doanh thuận lợi thì vẫn sang nhượng shop ở nước ta và 2 vợ ông xã sẽ định cư và marketing bên Nhật . Nhưng thiếu hiểu biết nhiều vì kinh doanh thua lỗ… đề nghị anh ta sẽ thanh lý cửa ngõ hàng cho tất cả những người khác và về cai quản nhà sản phẩm ở vn cùng với vợ. Ấn tượng đầu tiên mà tôi gặp mặt anh ta lúc bấy giờ là anh ta có dáng tín đồ hơi đậm, đôi lông ngươi rậm,và dáng vóc thì tương đối thô lỗ trái ngược hẳn với chị chủ là 1 người vô cùng xinh đẹp và xuất sắc tính.

Anh ta về nhà hàng quán ăn được nửa tháng thì tôi linh cảm gồm chuyện chẳng lành, đó là anh ta rất hay nhìn tôi, hay đem cớ nhằm bắt chuyện, đôi lúc còn giả vờ đụng va vào vòng 3 của mình nữa .Tôi chưa nội dung với chúng ta tôi cao 1m58, khá gầy, dẫu vậy được mọi bạn nhận xét là xinh và tất cả duyên ngầm, hơn thế nữa tuy ra đời trong cảnh lam bè cánh nhưng tôi được nước da siêu trắng, chắc do thừa kế từ mẹ của tôi. Từ thời gian anh ta hay nỗ lực ý để đụng va vào tôi, thì tôi đâm ra cảnh giác, nhưng vì anh ta cũng chưa làm những gì quá đáng yêu cầu tôi cũng lờ đi và cố gắng không xúc tiếp với anh ta.

Cho đến một hôm , chị công ty đi vắng ngắt , nhân viên trong tiệm đã về hết. Anh ta có nói cùng với tôi sinh hoạt lại thêm 1 chút sẽ giúp đỡ anh ta 1 số việc, tôi trong trái tim có đôi chút lo ngại nhưng lại tất yêu từ chối, anh ta giao đến tôi 1 số sách vở và 1 quyển sổ, nói cùng với tôi giúp anh ta xào nấu lại sổ sách, trong tâm địa tôi thì thầm nghĩ phải mau chóng xong xuôi để còn về,

Đang chăm chú vào sổ, thì tôi hốt nhiên khựng lại khi thấy gồm vòng tay ôm ngang qua eo tôi, một tay đang nỗ lực luồn vào áo, tôi hoảng quá quay trở lại thì phát hiện nụ cười cợt dâm đãng của anh ý ta, tôi hại thật sự, theo bản năng tôi đẩy anh ta ra cùng đứng phắt dậy. Anh ta lúc này như nhỏ hổ đói, anh ta lao vào tôi, hổn hển " Anh khôn cùng thích em, đến anh đi…. Anh sẽ cho e tiền…. Em sẽ không hẳn vất vả nữa " , tôi vừa khóc lóc vừa ước xin anh ta, tuy thế anh ta bây giờ như 1 con thú điên loạn, anh ta vồ lấy tôi, mùi hương rượu đan lẫn với mùi hương thuốc lá từ người anh ta bốc ra nồng nặc, tôi vừa hại vừa muốn ói ra bởi vì cái mùi đó, thì anh ta bất thần giật phăng loại áo tôi đang mặc , làm tuột 2 dòng cúc áo, từ bây giờ đã quá hoảng loạn, tôi gào lên kêu cứu, nhưng lại nhà hàng làm cái gi còn ai nữa, tôi nỗ lực vùng vẫy, cào xước tay anh ta mang đến chảy cả máu, dẫu vậy tôi càng dãy dụa anh ta lại càng phấn khích. Tôi cảm thấy bất lực thiệt sự, mức độ tôi không chống cự được anh ta, tôi chỉ còn biết gào khóc

- giả dụ anh làm những gì tôi, tôi sẽ không tha mang lại anh, nhất mực không tha cho anh, tôi sẽ kiện anh, vẫn nói với vk của anh… "

Nghe câu này của tớ thì anh ta tất cả chút khựng lại, bây giờ tôi lấy rất là cắn vào tay anh ta, bởi tôi gặm rất mạnh khỏe nên anh ta lag mình buông tay,Tôi đẩy anh ta vấp ngã ngửa rồi vùng vứt chạy , may sao anh ta chỉ then hờ cửa chứ không cần khóa.Tôi còn thoang thoáng nghe thấy anh ta chửi thề sống phía sau.

Tôi chạy ra ngoài bây giờ trời đã mưa rất to, cơ hội nãy tôi gặm chặt môi đến bật máu mà lại không xuất xắc biết, hiện giờ nước đôi mắt hòa với vị huyết mặn chát, tôi lao ra đường, vừa chạy vừa khóc, đầu óc tôi trống rỗng,vô định, tôi cứ đi bên dưới mưa như thế, mưa hắt vào mặt phỏng rát.

Tôi lại nhớ đến bố, ko biết bố sẽ nhức lòng ráng nào lúc thấy thực trạng của con gái bây giờ, trường hợp là sống nhà chắc hẳn rằng tôi đang sà vào lòng cha mà nũng nịu,giọng ba trầm mà êm ấm lắm. Còn bây giờ đây cái cảm xúc cô đơn,tủi nhục bao vây tôi cho nghẹt thở , mắt tôi nhòa đi,chân đi cũng không hề vững, chỉ kịp thấy ánh đèn sáng pha xe hơi le lói sống phía trước…. Tôi thấy mệt mỏi quá… phần lớn thứ bỗng dưng chốc xoay cuồng trước mặt.

Có đề xuất tôi đã bị tiêu diệt ? tôi nghe thoang thoáng có tiếng fan xì xào,tiếng bạn gọi cấp cho cứu. Phải, chắc hẳn rằng chết đi là giải thoát cho một kiếp người, dẫu vậy tôi thương tía quá, yêu mến cả đứa em bé bỏng của tôi…..Tôi ko đành lòng. Thiệt sự tôi không thích chết, tôi còn tía còn em, ví như tôi bị tiêu diệt họ cần làm sao, nghĩ cho đây tôi nhức lòng quá,cảm giác lồng ngực như vỡ vạc tan từng mảnh,tim bị bóp nghẹn đến không thở nổi, thân thể mượt nhũn, rét mướt buốt, nước mắt với nước mưa ướt nhòa bên trên mặt.Tôi thấy dường như có ai bế xốc tôi dậy,ôm chặt tôi trong lòng,nước mắt hôm nay cứ vắt chảy vô thức, vào đầu chỉ kịp nghĩ " xin hãy cứu vớt tôi, làm cho ơn…." Rồi tôi lịm đi.

Tôi thức giấc dậy bây giờ trời sẽ sáng, gồm có tia nắng và nóng le lói hắt vào khung hành lang cửa số dù đã làm được kéo rèm,toàn thân nhức nhức, người nóng bừng, cổ họng mặn đắng, bên cạnh đó tôi vẫn sốt, vững chắc do trong ngày hôm qua dầm mưa lâu quá.Nhìn vào tay thấy mình đã truyền dich, tôi bắt đầu giật mình nhận thấy mình đã ở bệnh viện,đồ cũng đã được thay, nhưng phân vân là ai đã đưa tôi vào đó ?

Tôi hòn đảo mắt nhìn quanh cũng ko thấy ai cả. Chỉ thấy gồm mấy bịch sữa đã để sẵn trên bàn, tôi vô thức quan sát lên nai lưng nhà, mong cât tiếng gọi mà cổ họng nghẹn lại không sao nói được. Tôi miên man quan tâm đến về chuyện hôm qua, bất giác nước mắt lại chảy nhiều năm trên mặt…. Một cơ hội thì cửa khẽ mở, tôi hơi bất thần vì gồm người con trai đang xách món ăn đi lại chỗ tôi, anh chắc thêm tôi vài ba tuổi, thấy được tôi anh chạy đến:

- May quá cô tỉnh giấc rồi, cô có tác dụng tôi lo lắng đấy, biết ko ? "

Chưa kịp nhằm tôi trả lời a lại nói tiếp :- Tôi bao gồm mua cháo cho cô rồi, cố gắng ăn 1 chút rồi còn uống thuốc, cô vẫn vẫn đang còn sốt đấy ".

Tôi mong đáp lại anh nhưng lại giọng khàn sệt , tôi miễn cưỡng từ chối vì đích thực giờ tôi cũng không muốn ăn gì cả. Anh múc một ít cháo ra bát, vừa múc vừa nói:

- Cô không buộc phải nói gì cả đâu, nhưng không thích cũng phải nạp năng lượng , ăn một ít mới có sức, chú ý cô xanh xao quá "

Anh múc từng thìa nhỏ đưa lên trước phương diện tôi, tôi cũng nỗ lực ăn 1 chút, mỗi miếng cháo như hy vọng xé rách cổ họng vậy.Xong xuôi anh nói :

- giờ cô vẫn muốn đi dọn dẹp thì nhằm tôi điện thoại tư vấn y tá góp cô ? " Tôi quan sát anh rung lắc đầu, anh lại nói tiếp

- Vậy thôi cô ngơi nghỉ đi , lát hết chai dịch truyền, chưng sĩ mang lại khám lại tôi sẽ hotline cô dậy ".

Tôi đồng ý rồi nhắm mắt, tôi cũng muốn ngủ thêm 1 lúc vày vẫn thấy mệt nhọc lắm, vào cơn mê tôi vẫn thắc mắc anh là ai và do sao lại đối giỏi với tôi như vậy.

Tôi giật mình thức giấc dậy lúc nghe tới thấy tiếng nói của một dân tộc chuyện, quan sát lên đồng hồ thời trang treo tường lúc này đã 4h chiều, chắc rằng tôi vẫn ngủ 1 giấc tương đối lâu rồi. Chưng sĩ thấy tôi tỉnh liền bắt tôi há miệng nhằm kiểm tra, rồi đo ngày tiết áp, cặp nhiệt đô. Chấm dứt xuôi ông nói cùng với anh:

- xuất sắc rồi nhé, sức nóng độ chỉ từ 38 độ, các vết thương cũng chỉ bên cạnh da, tình trạng không đáng lo ngại, tuy vậy vẫn cần nghỉ ngơi thêm vì chưng huyết áp khá tụt, nếu như mai nhiệt độ trở về thông thường là bệnh dịch nhận hoàn toàn có thể xuất viện được rồi ".

Vậy là tôi vẫn buộc phải ở đây thêm 1 đêm nữa, nhưng tôi thì không muốn làm phiền đến bạn lạ. Tôi hòn đảo mắt tìm năng lượng điện thoại, sực ghi nhớ ra trong ngày hôm qua để vào túi quần, chắc hẳn rằng nó ngấm nước mưa lỗi rồi cũng phải . Thấy tôi tra cứu gì đó, anh gấp nói "

- Cô tìm điện thoại cảm ứng thông minh đúng không ? trong ngày hôm qua lúc cô vấp ngã bị văng ra đường, tôi ao ước tìm số bạn nhà cô để thông tin mà nó ngấm nước mưa cần bị tắt nguồn rồi, tôi đã từng đi sấy lại mang đến cô rồi đây, ngon cơm rồi nhé ". Anh nở thú vui rất tươi, tôi hơi lắng dịu vì niềm vui đó, anh cười nhìn rất đẹp. Hiện giờ tôi mới xem xét kĩ, anh quả thật hết sức đẹp trai, anh cao cỡ đề nghị hơn 1m7, tóc giảm thời thượng, hương thơm nước hoa từ tín đồ anh lan ra nhè nhẹ nhưng mà dễ chịu, nhìn bí quyết anh ăn mặc tôi cũng đoán được chắc chắn rằng anh là công tử nhà giàu. Nhưng các giọng nói anh thì ấm áp quá, ko kênh kiệu, nó tạo cho người đối diện xúc cảm tin tưởng, an toàn.

Thấy tôi chú ý anh, anh cười tủm tỉm, còn tôi thì bất giác đỏ mặt :

- Cám ơn anh ". Tiếng nói tôi hôm nay như 1 chiếc loa rè vậy.

Anh cố gắng điên thoại đưa đến tôi, tôi ngượng ngùng rứa lấy, nhảy lên thì thấy 35 cuộc gọi nhỡ tất cả, 2 cuộc điện thoại tư vấn của tía , một cuộc gọi của chị làm cùng, còn sót lại là từ đơn vị hàng, có mấy cuộc từ bỏ số cầm tay , tôi đoán chắc chắn là của gã yêu râu xanh call để bịt mồm tôi đây. Tôi ấn call lại cho bố để thông tin rằng tôi vẫn ổn, ba nghe giọng tôi khàn quánh thì lo ngại lắm, cứ thường xuyên nhắc tôi là bắt buộc uống thuốc đầy đủ. Tiếp sau tôi nhắn tin mang đến chị nhà xin nghỉ bé mấy hôm, chị ấy liền điện thoại tư vấn lại tuy vậy tôi cũng không thích nghe thiết bị nữa. Tôi băn khoăn tính sao, vày tôi vẫn còn đấy 1 mon lương chưa kịp lấy, kiên cố khỏi tôi sẽ đến lấy lương rồi xin nghỉ, vị tiền mồ hôi công mức độ của tôi tất yêu không mang được.

Đợi tôi nói chuyện smartphone xong, bây giờ anh mới báo cáo :

- chắc cô không phải người tại chỗ này đúng không, cô không muốn cho tất cả những người nhà biết à ?

Tôi không đồng ý " Tôi không muốn bố tôi đề xuất lo lắng, tôi ở bên dưới quê lên đây đi làm thôi ". Tôi nói tiếp:

- Cảm ơn anh đã giúp tôi, tôi lừng chừng mình bị làm thế nào nữa

- Thì tôi không may đâm vào cô, đề xuất giờ tôi mới yêu cầu ở đây chăm lo cho cô đây, dẫu vậy cũng may cô không sao, chỉ chấn thương phần mềm 1 chút thôi ".Anh cười.

Thì ra a là người lái ô tô chui vào tôi, tôi nghĩ 1 phần cũng vị tôi bồn chồn quá nhưng mà đi thân đường, cùng với nước mưa trắng xóa khiến anh không bắt gặp tôi.

" Lỗi cũng vì tôi mà, cảm ơn anh đã giúp tôi, giờ tôi đỡ rộng rồi, tối nay a cứ về đi, chắc ngày qua a đang thức cả đêm bởi tôi rồi "

" Cô ở bao gồm một mình, nếu tôi về, đêm cô lại nóng thì phải làm sao ? Lát tôi đang mua món ăn cho cô, cô ăn chấm dứt tôi về thay xống áo 1 chút, rồi tôi lại vào, tôi là tín đồ đâm vào cô tôi phải gồm trách nhiệm, vậy thôi, vứt cô lại một mình tôi áy náy lắm." Nghe a nói vậy tôi hết sức ngại, vì chưng mình cơ mà liên lụy đến người ta,tôi thầm nghĩ về ra viện tôi sẽ cố gắng vay tiền để trả mang đến anh :

- Cảm ơn anh

- hiện thời tôi đi mua đồ ăn cho cô nhé, luôn tiện thể sẽ gọi y tá nỗ lực đồ cho cô luôn. . Tôi chỉ biết gật đầu.

Anh sẽ định đi thì quay lại :

- À quên, tôi còn chưa kịp hỏi thương hiệu cô, để bác bỏ sĩ còn hỗ trợ bệnh án.

Tôi trả lời : " Tôi thương hiệu An. Lê Thùy An ".

Xem thêm: 079 Đầu Số Cũ Là Gì - Đầu Số 079 Là Của Nhà Mạng Nào

A gật đầu, rồi bất ngờ đột ngột nở nụ cười:

- Tôi thương hiệu Bình nhé, trùng hòa hợp thật

A đi rồi, còn 1 mình, tôi lại suy nghĩ, trên đời này vẫn còn nhiều fan tốt, cũng may tôi không bị thương hiệu yêu râu xanh kia làm gì cả, chứ không cần tôi chỉ tất cả nước từ vẫn. Anh đi 1 cơ hội thì xoay lại, bên trên tay lích kích đồ, nào là cháo, rồi hoa quả. Anh nghiền tôi ăn uống hết 1 chén bát cháo, uống thêm ly nước cam rồi new chịu về.

Tầm rộng 9h thì a quay trở về bệnh viện, cũng chẳng biết buộc phải nói gì buộc phải tôi nhắm mắt vờ vịt ngủ.Tưởng tôi sẽ ngủ phải a ra ngoài, 1 cơ hội a con quay vào đánh thức tôi :

- Cô dậy uống thuốc đi rồi ngủ tiếp.

Anh đỡ tôi ngồi dậy, quan sát xuống bàn chân tôi thấy xước xát không còn cả, một vài chỗ thì bầm tím lại.Tôi cố gắng bỏ từng viên thuốc vào miệng.

- Tôi sẽ nằm ở giường bên kia, có bài toán gì cô cứ gọi tôi nhé. Anh nói

Anh với tôi, 2 fan xa lạ, mọi cá nhân 1 giường, đuổi theo 1 để ý đến khác nhau, không người nào nói với ai câu làm sao cả. Tôi thấy tôi làm cho phiền anh quá, cũng trên tôi mà hiện thời a lại bất đắc dĩ phải có trách nhiệm với tôi.

Thấy tôi chưa ngủ a thông báo phá vỡ bầu không khí im lặng

- Tôi cứ thắc mắc sao ngày qua trời thì mưa khổng lồ như thế, cô lại không mặc áo tơi gì nhưng mà lang thang đi ngoài đường vậy…. Ưm , nhưng mà nếu cô không muốn vấn đáp thì thôi,tôi xl nhé.

Nghe a nói, nhì mắt tôi lại đỏ hoe, gồm cái gì cứ nghèn nghẹn nghỉ ngơi cổ, xúc cảm như đứa con trẻ được bạn khác hỏi thăm vậy. Tôi vấn đáp :

- có một số chuyện tôi không muốn nói ra, tôi đúng là sao quả tạ đem lại xui xẻo mang lại a, tôi thiệt sự xin lỗi.

Tiền viện phí tổn hết từng nào , tôi sẽ cố gắng trả lại đến anh. Tôi ấp úng

Anh cười cợt ha hả bảo tôi

- Tôi là tín đồ đâm vào cô, tôi mới đề xuất xin lỗi chứ. Còn tiền viện chi phí , tôi sẽ trả, cô ko có gì là tốt rồi, nói gở cô mà làm sao có lúc tôi đi tầy rồi ấy, chứ làm những gì còn ngồi ở đây.

Anh nói chuyện hài hước khiến tôi cũng cần phì cười. Chúng tôi nói luyên thuyên một thời gian nữa rồi đi ngủ, tôi theo luồng thông tin có sẵn a sinh sống ở thành phố này, nhà a cũng xấp xỉ đây.

Sáng hôm sau, đi khám xét dứt thì chưng sĩ đến tôi xuất viện, a chạy đi chạy lại làm thủ tục cho tôi. Tôi nói tôi hoàn toàn có thể tự bắt tắc xi về được, nhưng lại a khăng khăng đòi gửi tôi về đến nơi. A tài xế ra đón tôi, rồi chở tôi về phòng trọ. Gần mang đến nơi tôi đòi xuống xe quốc bộ vào, a đành miễn cưỡng đồng ý. Trước lúc xuống xe cộ tôi chủ động xin số điện thoại cảm ứng của a, tôi mong muốn sau này có tiền đã gửi lại cho a coi như bù cấp dưỡng khoản viện phí, anh chỉ cười cợt rồi nói với tôi :

- Cô lưu giữ uống dung dịch theo đơn, có sự việc gì thì gọi cho tôi, có thời hạn tôi sẽ đến thăm cô.

A con quay xe đi rồi, tôi new lưu lại sđt của a, tôi lưu giữ tên a là " Sunny " bởi vì tôi tuyệt hảo nhất niềm vui khi lần đầu thấy được a, giống như nắng mùa thu vậy.

Lần đầu gặp mặt anh trong thực trạng trớ trêu nỗ lực đấy, cơ hội tôi cô đơn và vô vọng nhất thì anh xuất hiện.

Lần sản phẩm 2 chạm chán anh là sau ngày tôi bị té ngã 3 tháng, bây giờ tôi sẽ đã xin được việc ở vị trí khác, tôi xin vào bán áo quần cho shop, về tối về thì dìm thêm kết hoa ,đợt đấy đang rộ lên phong trào kết hoa đá,.Tôi là người chủ sở hữu động gọi cho a, tôi muốn gặp a để trả số chi phí lần trước. Tính tôi là vậy, tôi nghèo đồ chất, tuy thế không nghèo nhân cách, quan trọng tôi không muốn nợ nần ai cả.

Anh nghe máy của tớ thì tất cả hơi bỡ ngỡ, cơ mà a vẫn chấp nhận cho tôi 1 chiếc hẹn. Hôm đấy tôi xin nghỉ ngơi sớm để đến chạm mặt anh, a hẹn tôi tại một quán cà phê, đó là 1 trong quán coffe mang phong cách cổ điển, được thiết kế với với những gam color trầm. Tôi phi vào trong, trong khi mọi fan đều đang chú ý lắng nghe 1 phiên bản nhạc, tôi ngước chú ý lên thì phát hiện a, a đang ngồi thân bục, tay ôm ghitar, nhìn a hào hoa quá : “I never thought that dreams came true…. But you showed me that they bởi vì ….. You know that learn something new….. Every day i love you … “. Tôi ngồi xuống nghe a hát, 1 bản nhạc buồn. A hát xong thì ngoài ra cũng nhận ra tôi đang ngồi làm việc dưới. A đi xuống nơi tôi :

- kính chào cô bé, đợi tôi lâu chưa ?

Tôi cười cợt : - suôn sẻ là e vẫn kịp nghe được hết bài bác hát của a, a hát tuyệt lắm

Anh gãi đầu : Tôi hát cho vui thôi, hát hay không bằng tốt hát cơ mà

A ngồi xuống điện thoại tư vấn cho bản thân 1 nâu đá và mang đến tôi 1 ly capuchino.Anh nói :

- trường đoản cú hôm e ra viện, tôi gồm đến tra cứu e 2 lần, tuy nhiên lại trù trừ cô ở vị trí nào, hỏi tên thì fan ta cũng ko biết. Trong ngày hôm qua e điện thoại tư vấn cho tôi, tôi mừng quá, chú ý e có vẻ có sức sống hơn hôm sống viện rồi đấy

- E làm việc trọ mà nên họ chần chờ e là yêu cầu . Tôi đỏ mặt

Tôi gửi tiền để gửi đến a, ngày hôm trước tôi có nhìn hóa đơn giao dịch là 3tr. Mà lại a nhất định không nhận, còn tôi cũng cố định là gửi mang lại a. Sau cùng a nói :

- Thôi ,vậy là vì lỗi của cả 2, tôi đang nhận một nửa mang lại e đỡ áy náy, bởi tôi cũng nên chịu 1phần trách nhiệm, chuyện này giải quyết thế thôi.

Không biết nói gì nữa phải tôi cũng đành chấp nhận với a. Công ty chúng tôi nói chuyện khôn cùng vui vẻ, a có lối nói chuyện hài hước, dí dỏm lắm, trong cả buổi tôi cứ cười cợt mãi. Đến 9h thì tôi xin phép a ra về, a gồm nói đưa tôi về dẫu vậy tôi từ chối…..

Cuộc sống của mình lại quay trở lại với guồng quay thường lệ, buổi ngày đi làm, về tối về thì kết hoa đến khi mỏi lưng quá new đi ngủ, tôi hình như hợp nước tp nên cũng đều có da có thịt hơn, thời hạn này cũng có một vài bạn tán tỉnh giấc tôi, nhiều phần là khách của quán. Tuy thế tôi không thấy tất cả tình cảm với ai cả, chắc hẳn rằng tôi vẫn còn đó ám hình ảnh cái gã định có tác dụng nhục tôi ngày trước. Tôi cũng vẫn nghĩ là sẽ chỉ chạm mặt a 2 lần, cơ mà định mệnh lại cho việc đó tôi gặp mặt nhau cho lần thiết bị 3….

Hôm ấy như thường xuyên lệ, tôi đang bán sản phẩm bình thường thì thấy có 1 đôi nhân tình chở nhau đến, shop tôi phân phối là cửa hàng quần áo cùng phụ khiếu nại nam, kiên cố cô bạn nữ đến chọn quần áo cho mình trai. Tôi ân cần mời khách hàng vào thì giật mình phân biệt đó là a, a đi thuộc với tình nhân thì phải, bạn nữ a đúng chuẩn hot girl, da trắng, dáng xinh, ăn diện sang chảnh. Họ đẹp đôi quá. A cũng rất bất thần khi bắt gặp tôi :

- An . E làm ở chỗ này à . Bất thần quá.

Tôi cười đáp lại anh :

- Vâng, e bán sản phẩm ở đây, a với nữ giới vào lựa chọn đồ đi ạ

Bạn gái anh khoác tay a rất cảm tình , họ lao vào trong shop. Vì chưng a đi cùng với người yêu, cũng k phải tôi support nên tôi nhằm họ từ chọn, bạn gái a đúng là người sành về thời trang, cô ấy chọn đến a mấy mẫu áo vừa vặn với fom bạn a, mặc đề xuất rất tôn dáng. Đến thời điểm ra quầy tính tiền, a nói cùng với tôi :

- An, em xem chọn mang lại a 1 bộ đi.

Tôi hơi bất thần vì a bảo tôi chọn, chẳng phải bạn gái a đã chọn mang lại a không hề ít đồ rồi đấy sao ? suy nghĩ vậy mà lại tôi vẫn vui vẻ dìm lời, tôi chọn mang lại a 1 sơ mày xanh nhẹ mix với chiếc quần jean kiểu và giày lười, a mặc cỗ này đến bạn nữ a cũng đề xuất tấm tắc khen tôi khéo chọn, vô cùng manly và hợp với a. A cám ơn tôi, thanh toán giao dịch tiền rồi ra về. Tôi nghĩ về họ đúng là trai tài gái sắc.

Lúc tôi dọn shop thì bất thần nhìn thấy chiếc điện thoại đời mới ném lên kệ demo đồ, tôi nghĩ chắc hẳn rằng là của a, hoặc của nữ giới a nhằm quên. Vày từ về tối đến giờ có mỗi 2 fan họ đến chọn quần áo. Tôi bấm thử vào số thứ của a, thì thấy a nghe vật dụng :

- chào a, e An ạ. Hình như nữ giới a để quên điện thoại cảm ứng ở địa điểm e. A có đến lấy luôn luôn được ko ạ ?

A nói cùng với tôi chờ 1 chút, a sẽ tới lấy ngay. Tôi đợi khoảng chừng 15p thì a đến, lần này a đi có 1 mình. Tôi đưa điện thoại cảm ứng thông minh cho a rồi nói,

- E đoán chỉ của a hoặc người yêu a, vày từ tối đến giờ bao gồm 2 các bạn vào mua sắm thôi

A bật cười, nói với tôi :

- Sao e biết đây là người yêu thương a ?

- Ơ….. E đoán vậy

- Ha ha, đó là đứa e họ của a, nó gửi a đi làm việc vật phân tích để lựa chọn đồ cho tất cả những người yêu nó. Cần a bắt đầu nhờ e chọn mang đến a đấy.

- thế ạ…. E họ a xinh thiệt đấy….

- Ừ, cơ mà An này , mai anh mời e đi coffe được không ?

- vì lí bởi gì ạ. Tôi trả lời

- Thì a mong muốn cảm ơn e vì đã chọn mang lại a được bộ quần áo ưng ý, a về khoác thử người nào cũng khen đó nha.

Tôi cười, rồi dấn lời a. Đối cùng với a thiệt sự tôi không cảnh giác, tôi suy nghĩ a là người con trai tốt, tôi thầm cầu giá mà lại tôi cũng có một người a trai như a thì xuất sắc biết bao.

Hôm sau a đi xe pháo máy mang lại đón tôi, a nói đi uống nước xong sẽ gửi tôi về luôn, thường ngày thì tôi bắt xe cộ bus. A gửi tôi đến quán cà phê hôm a hứa tôi, vẫn là 1 trong nâu đá cùng 1 capuchino, a nói đây là quán quen của a, đầy đủ lúc bi lụy hoặc rảnh rỗi a thường ra trên đây ngồi. A và tôi thì thầm rất nhiều, thường là nói về sở thích của mình và a, a hỏi về quê tôi, tôi thao thao bất tuyệt kể mang đến a nghe về quê nhà tôi, về ba và e tôi. Tôi chẳng gọi sao với a tôi lại trải lòng được cho thế. ….

A chuyển tôi về trên con đường mà hằng ngày tôi vẫn đi qua, mà lại sao lúc này tôi thấy không giống quá, trời hà thành đã vào thu, gió se lạnh đưa mùi hoa sữa thoang thoảng, tôi phân biệt đã thọ lắm rồi tôi không sống, cống hiến và làm việc cho mình, từ thời điểm ngày lên đây tôi đã quen với cuộc sống xô người thương cơm áo gạo tiền nhưng vô tình quên mất còn có những đêm hà nội đẹp và thơ mộng cho vậy . Ngồi sau a, tôi khe khẽ hát : “ hà nội thủ đô mùa thu, mùa thu Hà Nội…. Hương thơm hoa sữa về thơm từng ngọn gió …. Mùa cốm xanh về, thơm bàn tay nhỏ tuổi …. Cốm sữa vỉa hè, thơm bước đi qua “.

Tôi về mang lại nhà , trong trái tim rất thoải mái, trung ương trạng cũng vui. Tôi miên man để ý đến về a, người đàn ông quen mà lại lạ. Chợt điện thoại cảm ứng có lời nhắn đến, là anh : “ Em ngủ chưa, thời gian nãy a chưa nói với e… e hát hay lắm “ Tôi bất giác đỏ mặt. Tôi và a cứ nhắn tin qua lại như vậy đến muộn bắt đầu đi ngủ . Vào mơ, tôi thấy mình lạc vào 1 cánh đồng cỏ, lại mơ thấy mình lúc còn nhỏ, 2 chị e vô bốn nô đùa trên triền đê xa tắp….

Kể từ ngày hôm ấy tôi xác nhận có thêm một người các bạn ở thành phố này, đó là anh. Mà lại lúc nhàn hạ a và tôi lại buôn đủ máy chuyện trên trời dưới đất, a gửi tôi tới những nơi nhưng mà tôi chưa lúc nào đặt chân tới, gửi tôi thăm thú cảnh sắc Hà Nội, rong ruổi trên những bé phố nhỏ dại ăn kem mùa đông hay đến quán coffe rồi tôi ngồi nghe a hát. A thân thương tôi như một người a trai cùng với e gái, sở hữu thuốc mang lại tôi khi nghe đến tôi húng hắng ho trên năng lượng điện thoại, đề cập tôi mặc ấm và đi ngủ sớm, hay đơn giản và dễ dàng là chân shiper mang món ăn đến mang lại tôi, vì a biết tính tôi nhà hàng cẩu thả. Tôi cứ thản nhiên nhận sự ân cần của a như thế cho tới 1 ngày…

Cả 1 ngày hôm ấy a ko liên lạc với tôi, tôi gọi cho a thì toàn mướn bao, thiệt sự trong tâm tôi khôn cùng lo lắng, băn khoăn a tất cả chuyện gì không. Tôi cứ như ngồi trên lô lửa vậy, cứ tí lại cầm điện thoại cảm ứng thông minh lên xem tuy vậy vô vọng, tôi nhắn tin cũng k thấy a hồi âm. A cứ mướn bao 2 ngày như thế, thì tới sáng vật dụng 3 tôi thấy điện thoại tôi cung cấp tin nhắn tôi gửi đến a đã được gửi, tức là a đang xem. Vậy sao a không call lại cho tôi ? tôi muốn gọi cho a trước mà lại lại thôi, nếu như a muốn gọi cho tôi, a sẽ điện thoại tư vấn . Vậy thôi.

Tôi chờ đến ngày trang bị 3, lắp thêm 4 cũng k thấy a goi, tôi bi quan thật sự. Trong tâm có xúc cảm nhói đau, cũng chẳng cân nhắc được gì nữa, tôi đi ngủ sớm, nhưng cứ trằn trọc mãi ko có gì ngủ được. Nước đôi mắt cứ nắm chảy ướt gối, tôi nghĩ cũng phải, tôi với a ở 2 nhân loại cách cách nhau chừng quá, chắc hẳn rằng nên tạm dừng ở đây thôi, tôi không nên mơ mộng nữa, tôi đang quá vô bốn khi chào đón sự thân thiết của a như thế, giọng nói của a, niềm vui của a bước đầu trở yêu cầu thân nằm trong với tôi, tôi thấy trống vắng quá, tim cứ nhói lên từng hồi thổn thức. Tôi hiểu tình cảm của tôi dành cho a không đơn giản dễ dàng là e gái cùng a trai nữa rồi ….

Ngày sản phẩm 5, tôi tập quên a, tôi để điện thoại cảm ứng thông minh ở cơ chế im lặng, tôi lại ban đầu làm việc không nghỉ. Chắc rằng nên trả gần như thứ về lên đường điểm của nó. Đến ngày sản phẩm công nghệ 6 thì a gọi cho tôi, tôi run run cầm smartphone nhưng không nghe máy, a call cho tôi liền mấy cuộc, rồi a lại nt : “ Anh xin lỗi, mấy bây giờ a có việc nên ko ll được cùng với e “ Tôi âm thầm nghĩ, ví như a niềm nở tôi thì a phải thông báo với tôi từ bỏ hôm a cảm nhận tin nhắn rồi, tôi rep : “ Vâng, e biết rồi “ rồi tắt nguồn tích điện thoại.

Hôm sau, tôi xin chị công ty nghỉ 3 hôm nhằm về quê, vẫn lâu lắm rồi tôi không về viếng thăm bố cùng e. Về quê tôi thấy lặng bình quá, không còn nhịp sống hối hả,bon chen của thành phố, không gian cũng vào lành, dễ chịu. E tôi cũng chuẩn bị thi tốt nghiệp cung cấp 3, nó mặc dù là nam nhi nhưng rất phải cù, nó gồm tư chất thông minh hơn tôi, tôi yên chổ chính giữa về nó lắm. Còn tía tôi thì dịch trở nặng trĩu hơn, những lúc trái gió trở trời cả đêm hầu như bố lại không ngủ được. 3 ngày về quê, tôi giúp cha nhổ lại cỏ nghỉ ngơi mảnh vườn bé dại phía sau nhà, kiếm thêm củi chất vào bếp, chiều thì thuộc thằng e xách yêu cầu đi câu cá. Tôi cũng không nghĩ là về a các nữa.

Hết 3 ngày tôi quay lại thành phố. Sáng hôm sau đi làm, tôi ngạc nhiên khi đã thấy a đứng trước cửa hàng, nhìn a gồm vẻ ốm hơn