Thời gian là lắp thêm công trung ương và man rợ nhất. Rồi chúng ta sẽ phải trưởng thành, rồi họ sẽ bắt buộc xa nhau... Để một ngày trời mưa độ ẩm ướt, bên tách bóc trà nóng, những kí ức đùng một phát ùa về, thoang thoảng, vương vít vào hương trà, khiến cho trái tim anh thêm trĩu nặng.

Bạn đang xem: Stt người yêu cũ lấy vợ



Chúng ta chạm chán nhau, vào phần nhiều tháng ngày thanh xuân nồng nhiệt độ nhất. Ko nói ra, nhưng lại chỉ có hai tín đồ là tự hiểu được tình yêu của nhau. Nó cao hơn tình bạn một chút, nhưng mà vĩnh viễn cấp thiết nào chạm với mốc tình yêu. 

 

Chúng ta vẫn bên nhau, trải qua gần như ngọt ngào, cay đắng, những thành công mới chớm nở, cả những vấp xẻ đầu đời. Cứ êm đềm mà lại cạnh nhau, vô tư, không lo ngại đến những câu hỏi ngày mai xảy đến.

 

*

 

Nhưng rồi em à, thời gian là thiết bị công trọng tâm và tàn khốc nhất. Rồi bọn họ sẽ đề nghị trưởng thành, rồi họ sẽ buộc phải xa nhau.

Chỉ new vài tháng thôi.... Ngày em ra quyết định bước ra khỏi cuộc sống của anh, và này cũng là dịp anh ban đầu cảm thấy sự cô đơn, 1 sự mất mát, niềm vui, niềm hạnh phúc... Đã bao thọ rồi anh ko cười? thời hạn vẫn cứ trôi đi... Yên ổn lẽ...

 

Nhưng anh sẽ không còn buồn đâu... Vì chưng anh đã có 1 cuộc chân thành đẹp...1 tình yêu chân thành anh dành cho em... Không có sự dối trá.. Mà anh yêu thương em được bao thọ rồi nhỉ? tự hồi mình học tập lớp 7 đến nay... Mà tình yêu lúc đó liệu có phải là "yêu"? hay chỉ với "thích"... Mà lại anh nghĩ là yêu đó...Anh thường quan sát lén mỗi khi em cười, cảm thấy 1 nỗi bi thiết khi em khóc... Tình yêu đó theo anh đến tận bây giờ, khi mà lại 2 đứa đang lẫm chẫm vào đời... Đã 10 năm rồi đó em...

 

Anh không hiểu nhiều sao anh lại yêu thương em nhiều vậy... Và đến cất cánh giờ, lúc 2 đứa mình phân chia tay, anh cũng vẫn yêu em như cơ hội ban đầu... Nồng dịu và êm dịu...

 

Tất cả giờ đây còn sót lại chỉ là gần như dư âm hạnh phúc. Có những thời gian anh sẽ cố hy vọng quên đi, nhưng anh thật sự ko thể.. Từ đáy lòng bản thân thì anh làm sao có thể dễ dàng quên em được chứ?

 

Làm sao anh có thể quên được một người con gái thật hồn nhiên trong sáng, ngang bướng tuy thế ngoan ngoãn... Em đã đi được vào cuộc sống thường ngày của anh với em đã chuyển bàn tay góp anh vùng lên được trong những lúc trở ngại của cuộc sống. 

 

Anh yêu với thương em thiệt nhiều, thật nhiều... Em là niềm vui, niềm hạnh phúc, an ủi anh xua chảy đi toàn bộ mọi nỗi bi đát phiền... Phần lớn vụn vặt vào cuộc sống...

Xem thêm: Sữa Ensure Cho Người Lớn Tuổi, 3 Sản Phẩm Sữa Cho Người Lớn Ensure

 

*

 

Thật sự anh không thích mất em, anh không muốn mất đi mục đích sống vào cuộc đời còn sót lại của anh… anh rất ao ước níu kéo, níu kéo do tình yêu thương của anh dành cho em khôn cùng nhiều.

 

Anh đã từng níu kéo vày anh lo ngại sợ rằng sẽ không một ai yêu em những như anh đã từng yêu em nhằm rồi họ làm em bị tổn hại về tình cảm.. Em vẫn lại buồn... Sẽ khóc... Anh không thích nhìn thấy các giọt nước mắt lăn trên má em nữa... Em biết, em khóc sẽ làm anh khóc theo? 

 

Phải chăng đó là số phận, là ý trời yêu cầu không em? anh đã cố gắng làm tất cả để sở hữu em bên cạnh và và để được em yêu. Cơ mà không thể...

 

Liệu anh có thể vượt qua nhằm sống rất nhiều ngày không có em mặt cạnh? xuất xắc anh sẽ trở lại những ngày tháng cô đơn trước kia.. Không bạn bè... Không có ai chia sẻ... Vày anh vẫn dành toàn bộ cho em rồi..

 

Hôm nay là ngày cưới của em, ngày em trở thành cô gái xinh đẹp và niềm hạnh phúc nhất trên đời. Anh đã từng tưởng tượng mang đến ngày ấy từ rất rất lâu rồi, lúc anh còn là 1 cậu nhãi ranh 18 tuổi. Trong lễ đường chứa chan hoa hồng với nến, em mặc cái váy cưới sắc xảo nhất, đầu team khăn voan, khuôn miệng mỉm mỉm cười rạng rỡ. Mặt ngoài, khung trời trong xanh, gió thổi nhẹ như có muốn thì thầm gửi cho em muôn ngàn lời chúc phúc. Gần như thứ thật trả hảo, chỉ bao gồm điều, anh ko làm bí quyết nào nhằm tưởng tượng ra dáng vẻ của chú rể. Vì anh biết, bạn đó không phải anh.

Anh không tiếc nuối vì vẫn ở cạnh em. Cơ mà anh đau lòng lúc không thể nắm tay cô gái trong giấc mơ của chính mình mà bước ra phía bên ngoài đời thực. Anh cùng em trở về hai xẻ rẽ không giống nhau. 

 

Cả hai bọn chúng ta âm thầm lặng lẽ gom lại toàn bộ những kỉ niệm, kí ức đẹp nhất đẽ, bỏ vào trong 1 góc thiệt sâu. Để một ngày trời mưa độ ẩm ướt, bên tách trà nóng, phần đông kí ức đùng một phát ùa về, thoang thoảng, vương vít vào mùi hương trà, khiến trái tim anh thêm trĩu nặng. 

 

Anh cho dự lễ cưới của em, tuy vậy lẳng lặng đứng tại một góc xa. Người bầy ông mặt em chững chàng và táo bạo mẽ. Bờ vai rộng lớn ấy sẽ vắt em gánh vác mọi sóng gió trong cuộc sống này. Em không che được niềm vui rạng rỡ, tình yêu chứa chan trong đôi mắt em, khi em quan sát người đàn ông ấy. 

 

Anh cũng vui, chính vì em đã kiếm được hạnh phúc mang đến mình. Lễ cưới kết thúc, anh bước nhanh chân thoát khỏi nhà thờ. Mặt ngoài, anh đào nở rộ, bùng cháy như gần như áng mây hồng xốp. Bông anh đào xinh đẹp nhất của anh cũng vậy, nó đã tìm kiếm được mùa xuân của mình.

 

Đã từng có tín đồ nói khôn xiết yêu, cùng rồi sau đó, các năm tháng sau đó, bọn họ quên đi lời yêu, quên đi bạn kia, quên đi khoảng thời gian ngắn họ bước vào lòng một bạn ấy… 

 

Đã từng có fan nói cực kỳ thương, cùng rồi tiếp nối họ không còn bận trọng điểm nữa. Họ quăng quật lại bạn nghe, quăng quật lại lời nói theo gió bay, quăng quật lại tấm lòng của một người, do một câu yêu đương ấy nhưng mà cả đời luôn nhớ đi được… 

 

Đã từng có một bạn hứa hẹn, mà lại rồi cuối cùng lại cất bước ra đi trước. Chúng ta quên lời đã hứa, quên rằng người kia đã đặt niềm tin, quên rằng khi ra đi, bọn họ cũng mang theo cả niềm tin đi mất…

 

*

 

Năm tháng trôi đi, lòng fan thay đổi, nhưng có những chuyện, chúng ta còn ghi nhớ mãi, chỉ là fan hứa đang quên. Họ đã từng có lần nói yêu, và rồi chúng ta yêu một người khác. Họ đã có lần nói không tồn tại thì ko sống nổi, vậy mà sau cùng cũng vẫn sống vui vẻ mặt một fan khác…

 

Thanh xuân tương tự một cơn mơ đẹp. Con người ta đắm chìm ngập trong những cảm hứng ngọt ngào, cơ mà quên rằng, mang đến một cơ hội nào đó, bản thân sẽ đề xuất tỉnh dậy. 

 

Chợt nhấn ra, những người dân đang rải bước cùng ta vào giấc mộng thanh xuân kia, sẽ chẳng thể nào cùng ta đi mang đến cuối con đường. Từ biệt em, lâm thời biệt cô bé trong các giấc mơ của anh.

 

Lời kết: Ai tách ai sẽ sống không nổi, chỉ gồm mình bạn cho là cố kỉnh thôi, nhưng tín đồ khác không nghĩ vậy.