Tôi đã từng ước mình được phú quý như cô ấy, được tốt giang như anh ấy được thỏa sức tung cất cánh với phần lớn ước mơ, ước mơ mà chưa phải lo chuyện cơm áo, gạo tiền….Tôi không trách bản thân được sinh ra trong gia đình khó khăn mà tôi trách phiên bản thân mình nhát cỏi, nhằm hơn hai mươi năm qua tôi ngoảnh lại, tôi chẳng có tác dụng được điều gì ra hồn. Thời hạn cứ trôi còn tôi vẫn vậy, vẫn đứng yên ổn để loại đời xô đẩy nay phía trên mai đó với chẳng có một cái đích mang đến cuối cùng.

Bạn đang xem: Stt dòng đời xô đẩy


*

 Điều kinh sợ nhất so với mỗi người là từng ngày thức dậy. Và nhận ra trong cuộc sống đời thường mình không tồn tại người với điều gì để hóng đợi, cầm gắng.

 

Những cơ hội tôi mệt mỏi mỏi, bi đát chán. Tôi chỉ hy vọng đi một chỗ thật xa lạ, không tồn tại điểm đến, băn khoăn ngày về.

 

Có lẽ chỉ khi màn tối buông xuống, một cái giường, một tấm chăn ấm áp cùng một niềm mơ ước đẹp. Mới có thể an ủi được cuộc sống đời thường mỗi ngày đều phải sở hữu quá nhiều chuyện không như ý của chúng ta.

 

Dòng đời xô đẩy.

Đầy rẫy oan khiên.

 Bao giờ mới được an nhiên.

Ung dung - tự tại - rầu rĩ lánh xa.

 

Lúc còn trẻ không biết, cứ nghĩ rằng: Chỉ một chút thương tổn thôi là bản thân cũng sẽ ko chịu đựng nổi. Sau khi đã trải qua mưa gió nhấp nhô trong cuộc sống, mới biết qua những ngày tháng dài đằng đẳng của một kiếp người thì không có gì là không tha thứ. Không có gì là ko thể buông tay.

*

Con tín đồ rất kỳ lạ. Càng mập con bạn càng cô đơn, như vậy, rút cục là cô đơn lựa chọn con người, xuất xắc là con người lựa lựa chọn cô đơn?

 

Trải qua từng ấy chuyện, ta new phát hiện nay chết thực ra rất dễ dàng, sinh sống mới là tương đối khó khăn. Có thể sống đến ở đầu cuối mới là khó nhất.

 

Muốn khóc mà ko còn nước mắt, có phải là tột cùng của bi thương?

 

Ta lại ngồi mặt ly cafe đắng.

Ngẫm sự đời chuyển đổi lắm mấy khi.

Châm điếu thuốc để biết mình đối kháng lẻ.

Giữa mẫu đời xô đẩy sẽ về đâu

 

Điều khiến con người ta bẽ bàng cùng kinh hoàng nhất đó là sự yên lặng.

 

Điều bất ngờ nhất của cuộc sống đó là: nỗi đau luôn đến từ những người ta tin tưởng nhất.

 

Có phần đông lúc trong cuộc sống bạn không biết mình muốn gì, đề xuất gì và mong gì, kia là mọi lúc cuộc sống buồn nhất.

Mệt rồi thì có được lười biếng tốt không. Chán rồi thì giành được bỏ lại toàn bộ hay không. Cuộc sống hiện tại thật là mệt mỏi.

 

Thật ra, tôi cũng không thích lớn lên. Mặc dù thế điều này không phải là điều tôi rất có thể kiểm rà soát được.

 

Muốn khóc, ko khóc được, muốn cười, không cười cợt được. Thì ra, đau buồn đến rất điểm, chính là tê dại, là bị tiêu diệt lặng.

Xem thêm: Ngân Hàng Pvcombank Là Ngân Hàng Gì, Viết Tắt Của Từ Gì, Của Ai, Có Tốt Không?

*

Có đầy đủ lúc tôi stress với vớ cả, mong buông xuôi tuy nhiên chợt phân biệt tôi chẳng núm được máy nào trong tay.

 

Khi cuộc đời xô đẩy.

Bạn thích cất cánh nhảy rộng là yêu.

Khi con fan đi tới tận cùng của nỗi đau

Họ sẽ cười bởi lúc ấy chẳng còn gì nhằm khóc.

 

Người sắp tới chết luôn nói thật. vị lẽ, bọn họ không hão huyền như kẻ sống, luôn luôn nghĩ rằng mình còn thời hạn để ghen tuông ghét, giả tạo, khó tính rồi lại yêu thương.

 

Mệt mỏi thì có thể ngủ được không. Chỉ dễ dàng là muốn có một cuộc sống đời thường bình yên nhưng lại sao khó khăn vậy.

 

Tôi không tin Chúa Trời thực thụ tồn tại nhưng lại tôi tin Quỷ Dữ là có thật, bởi những nơi tôi đi qua chỉ toàn thấy đau khổ ”. Sống có ao ước nhưng hãy nhằm đôi chân mình bước đi trên hiện thực.

 

Say thêm 1chút, bay theo lời nhạc…Để ta cảm thấy được. Xúc cảm của riêng biệt ta, đang đơn nhất giữa cái đời…..Bất chấp hết tất cả, nhằm phiêu theo cảm xúc.

 

Chỉ là không thích lớn, không thích phải trường đoản cú mình đương đầu với cuộc sống thường ngày ngoài kia. Không tính kia, chông chênh và mất phương phía lắm.

Nhiều dịp giữa mẫu đời lạc lõng, xô bồ, lại muốn trở về là 1 trong những đứa trẻ chỉ nhằm khóc thật to lớn thật thoải mái và dễ chịu một lần - vứt lại sau lưng những u buồn, mến tổn nhưng mà ta đang cố gắng che giấu…

 

Mưu sinh lắm cảnh tranh giành.

Miếng cơm đã có được cũng hành tấm thân.

Dòng đời xô đẩy tham sân.

Đua nhau lặn ngụp ai đề nghị ai không

 

Đôi khi có muốn có một điều ước. Ước sao mình không tồn trên trên đời này.

*

Lúc còn trẻ ko biết, cứ nghĩ rằng chỉ một chút mến tổn thôi là bản thân cũng sẽ không chịu đựng nổi. Sau khoản thời gian đã trải qua mưa gió nhấp nhô vào cuộc sống, mới biết qua những ngày tháng dài đằng đẳng của một kiếp người thì không có gì là ko tha thứ, ko có gì là ko thể buông tay.​

 

Cuộc sống từng ngày như một nỗi lo in hằng cùng bề mặt tôi. Đôi khi muốn buông cho mặc kệ phần đa thứ nhưng mà không thể.

 

Đêm ở nghỉ cái lưng nhằm chìm vào giấc ngủ. Tuy nhiên trong đầu tôi chưa lúc nào là ngừng suy xét về cuộc sống này.

 

Cuộc đời như 1 cuốn phim buồn…Không biết vẫn đi về đâu. Không lẽ ta sẽ bay theo gần như cánh diều vi vu…Và theo những lời dèm pha của tín đồ đời…

 

Cuộc sống, đôi lúc bọn họ thấy cô đơn. Nhiều lúc thấy trống vắng, như là đag thiếu thốn 1 lắp thêm gì đó…quan trọng. Cũng có những lúc muốn khóc òa lên, cho trái đất biết…là tôi khôn cùng cô đơn. Nhưng lại ko nói được, tại do những gì tôi đang muốn nói, nó hiện giờ đang bị cái gì đó, làm nghẹn cổ họng. Tôi thấy trong tim bồn chồn. Cùng cũng có những lúc thấy nhói lòng…

 

Chúng ta cầm giữ đồng hồ cát trong tay, nhưng mà không thể bức tường ngăn nhịp chảy hồ hết đặn của lớp bụi thời gian. Thể xác đắm chìm say mê trong cơn mơ phồn hoa, có mấy ai cởi bỏ được chiếc áo khoác mang tên trang bị chất, dám chú ý thẳng vào bản chất con bạn thật của bản thân chứ, và mấy ai hoàn toàn có thể sống dửng dưng, không say đắm hư vinh, không ước danh lợi

 

Chờ rạng đông của ngày mai. Rồi ngày mai…ta đang sống xuất sắc hơn hôm nay. Sút đau buồn, sút mệt mỏi,…Mong mai sau sẽ cho ta động lực. Để còn cách tiếp!

 

Lời kết: cuộc đời là vậy, “mỗi cây từng hoa, mỗi nhà mỗi cảnh” đâu chỉ ta cứ nỗ lực là ta thành công, ta thành đạt. Các lúc, ta chỉ mong mỏi buông quăng quật tất cả, ta phó mặc cuộc đời cho ông trời quyết định. Nhưng bạn biết không, niềm hạnh phúc hay khổ đau trước sau người nào cũng đều phải nếm bởi vì đó là số phận. Vì vậy, phải học cách gật đầu đồng ý để mà phệ lên, mặc dù bị tổn hại cũng không có thể chấp nhận được mình gục ngã.