Lúc ấy, giá chỉ như nó trình bày sớm rộng lớn, biết đâu tất cả lại không giống. Lúc này, tôi ko biết khái niệm mối liên hệ của tôi với nó là gì nữa, tri kỷ, bạn tri kỷ, thanh mai trúc mã hay những gì nữa…
Tôi và nó vững mạnh bên nhau, vì thế tuổi hạc nhau, nên hay phải đi bên nhau. Nó sinh sau tôi bao nhiêu mon, tuy nhiên đặc biệt nhanh chóng nhẹn và linh hoạt. Hồi nhỏ chị tôi hoặc nói: "Thằng Minh, nó lanh lợi rộng lớn mi, mới nhất bao nhiêu mon là biết con cái cò cất cánh bên trên trời, còn mi chỉ biết con cái con kiến trườn bên dưới đất".
Ảnh minh họa
Cấp 1, Minh luôn luôn là học viên đảm bảo chất lượng, còn tôi nỗ lực lắm cũng chỉ học viên tiên tiến và phát triển. Dù ganh tỵ, tuy nhiên tôi ko ghét bỏ nó. Rồi nhập năm cuối cấp cho 1, trong những lúc nó cút lãnh thưởng ở ngôi trường, bên trên lối về mái ấm thì hoặc tin tưởng phụ vương nó mất mặt. Tôi ghi nhớ hôm bại, nó chở tôi bên trên còn lối làng mạc chan chứa khu đất và dông, từng khi mức độ dông cản khó khăn tuy nhiên chạy nhanh chóng được, tuy nhiên hôm bại nó giẫm xe cộ như vũ bão và im re ko trình bày với tôi một tiếng.
Lần trước tiên tôi thấy nó khóc. Bình thông thường nó vẫn đặc biệt mạnh mẽ và tự tin, tuy nhiên kể từ khi phụ vương nó mất mặt cút nó trở thành sần sùi và quả cảm hơn trước đây thật nhiều. Thương nó, tôi cũng chỉ biết khuyên nhủ nó nỗ lực học tập hành…
Chúng tôi học tập cộng đồng kể từ cấp cho mầm non cho tới không còn cấp cho 3, từng chuyện buồn sướng đều kể nhau nghe. Thời ấy, công ty chúng tôi ko biết gì về PC, TV, búp bê, điện thoại cảm ứng, khi bại tôi với nó chỉ biết nhảy chạc, phun bi, lò cò, trốn lần... Ôi tuổi hạc thơ của tôi với nó nhập sáng sủa, thơ ngây và trúng hóa học trẻ em.
Lên cấp cho 2, tôi lại là học viên đảm bảo chất lượng, dòng sản phẩm cảm hứng niềm hạnh phúc, sung sướng khi được xướng thương hiệu lên nhận phần thưởng, còn nó lúc này đơn thuần học viên khá. Tôi sướng lắm, và cứ mỉm cười âm thầm nhập bụng: "Thế là tao rộng lớn mi rồi nhé". Hôm bại, như thông thường lệ này lại chở tôi về mái ấm trong mỗi cơm trắng mưa xối xả của tiết mon 10. Tự nhiên thấy lòng trĩu nặng, hối hận hận vô nằm trong vì thế tâm trí ấu trĩ, rộng lớn bại. Nhìn nó cố mức độ rướn, nhằm vượt lên con cái dốc nhiều năm và cao, bỗng nhiên tôi thấy thương nó vô cùng…
Lên cấp cho 3, cả tôi và nó mức độ học tập đều xuống cấp trầm trọng trầm trọng, tuy nhiên cho dù sao tôi vẫn nhỉnh rộng lớn nó xíu, vì thế ngoài những việc học tập ở ngôi trường, từng buổi sáng sớm sớm, hoặc chiều tối nó còn cần rời khỏi đồng hoặc phụ việc với u nó. Trước trên đây, còn phụ vương nó cuộc sống thường ngày mái ấm gia đình nó sung sướng từng nào, khi phụ vương nó mất mặt rồi mái ấm gia đình này lại rơi vào cảnh thiếu thốn trước hụt sau từng ấy.
Lúc bại tình chúng ta của công ty chúng tôi thân mật thiết, ràng buộc rộng lớn, không thể những dòng sản phẩm tức giận hờn, hoặc trách cứ móc vu vơ nữa, những hôm tôi thấy nó trộm nom tôi, khi tôi thấy nó ngay tắp lự xoay cút và đỏ lòm mặt mày.
Chúng tôi vẫn vậy, cút cút, về về bên trên con phố làng mạc, nhiều khi cút cả 1 phần đường, tuy nhiên không người nào trình bày cùng nhau 1 câu nào là. Lên cấp cho 3, phần đường tới trường lại càng xa thẳm rộng lớn, nhiều khi tôi thấy áo nó ướt đầm những giọt mồ hôi, trình bày ko rời khỏi tương đối, vẫn cố mức độ giẫm, nhiều lúc còn kể chuyện truyện cười mang lại tôi cười… Đôi khi, tôi toại nguyện, sung sướng gào đồ sộ trong tâm địa, tuy nhiên ko nghĩ về này là tình thương yêu...
Ảnh minh họa
Đi học tập cộng đồng, nghịch ngợm cộng đồng, sát mái ấm, thân quen biết nhau sát hai mươi năm công ty chúng tôi vẫn ko thể nào là thân mật thiết rộng lớn. Có 1 khoảng cách vô hình dung thân mật công ty chúng tôi. Tôi và nó đều biết rõ tuy nhiên ko tâm sự, từng chuyện vẫn tiếp nối theo dõi dòng sản phẩm quy luật bất ngờ của chính nó.
Tốt nghiệp, tôi gần giống bao đồng minh không giống nơm nớp ôn ganh đua ĐH. Còn nó, tạm thời dẹp ước mơ nhằm đi làm việc nơm nớp mang lại má và em nó.
Ngày nó biết tôi đậu ĐH, thì khoảng cách thân mật tôi và nó càng ngày càng xa thẳm rộng lớn. Cuộc sinh sống tất bật, xô đẩy điểm khu đất khách hàng quê người thực hiện mang lại công ty chúng tôi không thể như lúc trước.
Tôi còn ghi nhớ phiên trước tiên, tôi dẫn chúng ta trai về quê nghịch ngợm, nhìn thấy tôi nó buồn rời khỏi mặt mày và rồi lặng lặng ko trình bày gì và rời khỏi về. Không hiểu sao tôi thương nó vô nằm trong, tuy nhiên tôi hiểu được, này là tình thương của những người dân bạn nối khố giành lẫn nhau, chứ không cần cần là tình thương yêu trai gái.
Tôi thương nó vì thế những gì nó trải qua quýt, những thương tổn những khổ đau tuy nhiên nó gánh Chịu đựng.
Đến lúc này, khi tôi vẫn với mái ấm gia đình, còn nó thì mới có thể chính thức với tình nhân, nghe đâu nó sẽ bị thực hiện đám hỏi nhập thời điểm cuối năm này. Tôi ao ước nó với cuộc sống thường ngày sung sướng, niềm hạnh phúc, và an sướng vì thế cuộc sống nó vẫn cay đắng rất nhiều rồi.
Đôi khi, nom nhập đôi mắt nó, tôi biết nó ko ân oán ghét bỏ gì tôi tuy nhiên nó buồn vì thế tôi thiếu hiểu biết nó. Lúc ấy, giá chỉ như nó trình bày sớm rộng lớn, biết đâu tất cả lại không giống. Lúc này, tôi ko biết khái niệm mối liên hệ của tôi với nó là gì nữa, tri kỷ, bạn tri kỷ, thanh mai trúc mã hay những gì nữa…
Nhưng cho dù là gì, thân mật tôi và nó vẫn từng và đang xuất hiện một tình chúng ta đặc biệt vĩ đại, nhập sáng sủa...
Theo nld.com.vn